Lắp mạng FPT
Nói về văn hóa của một dân tộc đã phức tạp, nói về văn hóa Công ty còn khó hơn.
Tôi không muốn và không có khả năng đọc một bài dạy đạo đức. Đơn giản chỉ là mong muốn của người viết, nhiều điều còn quá xa so với hiện thực. Từ “văn hóa” có lẽ hơi to tát, mặc dù đây đó người ta vẫn nhắc đến “văn hóa công ty”. Tôi muốn dùng một từ khác đơn giản hơn. Đó là “phong cách”.
“FPT là một trong số rất ít công ty chủ tâm xây dựng phong cách của mình” đó là câu nhận xét về STCo mà tôi tâm đắc nhất của anh Nguyễn Hải, HKViệt Nam. Đó chính là mong ước của những người đã xây dựng nên FPT. Không thuần túy là một doanh nghiệp. Qua các chữ “công ty kiểu mới” trong điều lệ, họ muốn mơ ước tới một phong cách sống trong công việc, hướng thiện, độc đáo và phù hợp với xã hội mới.

“Chủ tâm” – đó là tiền, mồ hôi và nước mắt của thành viên FPT. Không gì tự nhiên sinh ra cả. Có luôn nhớ đến hai chữ đó mới mong có phong cách FPT. Mọi sự bột phát hứng khởi mới có cơ phát triển. Chỉ cần một chút lơi lỏng thỏa mãn, chúng ta sẽ mất hết.
Chúng ta đã làm được một số việc, nhưng những điều chưa làm được còn nhiều hơn.
Về các truyền thống và nghi lễ
Đó là những viên gạch tảng của một nền văn hóa.
Ngoài ngày 13/9, tạm gọi là lễ hội, chúng ta chưa có một truyền thống nào hết.
Làm một buổi vui chơi hay không khó vì chỉ cần một người tài. Giữ được truyền thống đẹp rất khó vì cần tất cả đều tài.
Tại sao trong chương trình đào tạo các nhân viên mới không có chương trình đào tạo về phong cách FPT, chẳng hạn?
Tại sao giám đốc lại không thể báo cáo về tình hình hoạt động của công ty hằng tháng cho tất cả nhân viên biết chẳng hạn?
Tại sao chúng ta không thích đeo phù hiệu công ty, chẳng hạn?
Ai có ý gì hay xin đóng góp.

Về ký ức của Công ty
Văn hóa tồn tại nhờ ký ức. Chúng ta chưa chủ tâm xây dựng ký ức. Ngoài lèo tèo quyển tuyển tập FPT và tập “Sách đỏ” không có gì nữa. Nội san Chúng ta có xu hướng hướng ngoại, một chiều, ít bài viết về công ty như những tư liệu.
Chúng ta có đầy đủ phương tiện.
Chúng ta có thừa nhân viên.
Chúng ta chỉ thiếu mong muốn nhớ lại và suy nghĩ.
Năm tới có lẽ nên lập tổ lưu trữ.
Lắp mạng FPT
Về quan hệ cá nhân – công ty
Công ty tạo điều kiện để cá nhân phát triển hết mình.
Nhưng không phải là phép cộng những cá nhân. Công ty phải là phép tập hợp. Công ty như một thực thể sống. Nó không phải là ai cụ thể nhưng phải là tất cả. Cái Công ty đó xử sự trong xã hội như thế nào là điều rất đáng nghĩ. Nếu cái Công ty đó sẵn sàng chịu chơi hàng chục triệu cho các thiếu nữ chân dài, nhưng lại chần chừ tính toán khi đóng góp cho các vùng bị bão lụt hay cho nhân dân Cuba đang đói thì mỗi chúng ta đều có phần xấu hổ. Công ty đó hùng mạnh phát triển, ấy là chúng ta phát triển và tự hào. Công ty ăn gian nói dối, đó là mỗi người có phần nói dối. Liệu chúng ta có thể giữ được quan hệ bên trong chân thật nếu cái Công ty đó bên ngoài không có tình.
Muốn cái Công ty đó giống chúng ta, hãy bỏ nhiều thời gian cho nó. Không thiệt đâu, không mất doanh số, mất khách hàng đâu.
Về quan hệ cá nhân – cá nhân
Cơ bản phải là tình người. Chúng ta có đối xử với nhau như người với người mới có hy vọng thành một văn hóa.
Nhường nhịn, chia sẻ, nhận khó về mình. Họp giao ban quả là nỗi buồn cho văn hóa. Trong nhân viên hiển nhiên cũng không hơn gì. Người ta rất dễ tốt với nhau khi quyền lợi không chạm nhau. Đợi một người đến muộn rồi mới bắt đầu ăn cơm đôi khi nói nhiều điều hơn là sự kiên nhẫn.
Hiện tượng đôi khi không quan trọng bằng cách người ta thể hiện nó.
Đối với các manager, các vấn đề của nhân viên phải quan trọng hơn các vấn đề của công việc.
Về sự kế thừa và phát triển
Chăm lo đến những người mới vào phải là nghĩa vụ của lớp đi trước. Hãy bỏ ra 50% thời gian và công sức cho lớp trẻ. Hãy tin vào họ.
Tôi thường xuyên nghĩ đến nghề giáo, một nghề thật sự cao quý. Chắc các thầy cô hạnh phúc lắm khi hàng chục năm sau có học sinh cũ còn nhớ đến mình.
Những cái được và mất khi chúng ta “chủ tâm”:
Cái được của cá nhân đó là sự tự tin,
Cái được của Công ty đó là sự phát triển.
Cái mất của cá nhân đó là thời gian,
Cái mất của Công ty đó là tiền bạc.
Nguyễn Thành Nam
(Theo Sử ký FPT 10 năm)